Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Dọc đường Thơ

Long lanh những hạt châu sa,
Quà ban buổi sớm cho ta ngắm nhìn
Cảm ơn con nhện giăng tơ,
Quên trời sương muối treo tơ đầy cành
Tơ giăng thật khẽ thật êm,
Ngậm hạt sương sớm kết thành tinh khôi!






Sợi thời gian vương vãi bể dâu,
Thương cho sợi mất, sợi còn buồn tênh
Lênh đênh trong bể trần gian,
Than rằng sợi rối, ai người gỡ cho?
Lỡ đường chạm ngõ hư vô,
Mới hay được có, mất còn như không!







Ngắc ngư ngồi tính bàn cờ
Ngán đường khúc khuỷu, tính hoài chưa ra
Thử tày gan, đổi có lấy không
Nghĩ tàn cuộc, liệu không hơn có?
Giữa khi có, lại là không
Đang không đó, lại là có
Tính ra, không không có có lập lờ thế ư?











Như giọt nước qua rừng qua suối
Lúc là giọt vui, lúc hóa giọt buồn
Ngược xuôi giọt hát suối nguồn ca.

Qua vùng thênh thang,
Giọt miên man mơ hoa hòa chim hót
Qua vùng nắng gió,
Giọt bạc màu lắng cả phong sương
Qua cuồng phong bão táp,
Giọt dâng cao bạc đầu ngọn sóng
Qua vùng hối tiếc,
Giọt chỉ muốn là giọt riêng
Qua đèo sướng khổ,
Giọt oằn mình trên ghềnh thác

Qua ngõ thiên thai,
Thả hết mình, giọt tan trong trời đất
Qua khúc đợi chờ,
Giọt đọng nơi khe đá suối nguồn.

Giọt buồn, giọt nhớ, ôi giọt lặng
Giọt còn rất xa, mà giọt mất rất gần…
Giọt nào lạnh lùng bỏ núi mà đi,
Giọt nào thầm mơ bóng gió đại ngàn,
Giọt nào một lòng hẹn ước cùng sông,
Giọt nào uất nghẹn đong đầy trong mắt?
Giọt nào tuôn chảy réo rắt lòng?

Hỏi giọt nước có bao nhiêu tình?
Là tình, là tất cả đó anh, đó em
Nhỏ bé thôi
Mà ôm cả vũ trụ này!


Mưa sao băng

Hạt bụi nào rơi trong không gian,
Động lực nào đẩy chúng bay nhanh,
Bầu nhiệt huyết xuyên tầng khí quyển,
Đốt cháy mình thành mưa sao băng!

Đêm rực rỡ một trời sao,
Đêm cháy bừng nghìn giọt lệ,
Đốt loang miền hao mòn đã vỡ,
Cho lòng ngỡ ngàng tự hỏi
Hạt bụi nào rơi trong không gian?
Động lực nào đẩy chúng bay nhanh?
Bầu nhiệt nào xuyên tầng khí quyển?
Cạn đêm dài vẫn nhớ sao băng?

1 nhận xét: