Đêm
Mưa lâm thâm
Từng cơn gió lạnh
Sóng biển ì ầm
Giận dữ.
Một mình ta giữa muôn trùng sóng vỗ
Muốn hát ru đời cho biển dịu cơn đau
Muốn nắm tay người để biết còn nhau
Mà lòng quặn từng cơn hoảng sợ.
Đêm
Mưa lâm thâm
Cô đơn tràn bóng tối
Tóc ướt đầm
Mắt lệ trào nóng hổi
Cớ sao người bỏ đi?
Để riêng ta mòn mỏi đợi chờ
Để biển đêm hãi hùng réo gọi
Hãy mang ta theo từng cơn sóng dội
Thương kiếp dã tràng
Khắc khoải suốt canh thâu.
Đêm nặng nề, sóng xô đi đâu?
Ta vẫn chờ biển nguôi cơn giận
Biển lòng ta có đôi lần động vọng
Gửi biển đời ghi lại chút âm ba.
Trúc
Trúc ơi, thơ thẩn mà sao hay quá. Lúc nào rảnh cho thêm vài bài nữa đọc chơi.
Trả lờiXóaNhớ thơ của cô Trúc. Khi nào cô Trúc post bài tiếp nhỉ? :))))
Trả lờiXóaHaizzaaa, tối nay bị say càe, ngủ nghê chẳng được, muốn xem thêm thơ và tranh minh hoạ của cô Trúc mà chẳng có nhé!!!
Trả lờiXóa